Bởi Ragnar
Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã học được rất nhiều câu chuyện ‘thú vị’ xung quanh những ngày lễ tôn giáo. Tôi được biết rằng một người đàn ông béo vui vẻ sống ở Bắc Cực, bay vòng quanh thế giới cùng với con tuần lộc, leo xuống ống khói để tặng quà cho các bé trai và bé gái ngoan ngoãn vào dịp lễ Giáng sinh. Tôi đã được biết về chú thỏ Phục Sinh tặng trứng và sô-cô-la cho các bé trai và bé gái ngoan ngoãn vào Mùa Phục Sinh. Khi tôi lớn lên, tôi nhận ra rằng những câu chuyện này rất dễ thương nhưng không đúng sự thật – tôi có thể nhìn lại và mỉm cười về chúng – nhưng tôi sẽ (và đã) không còn cảm thấy phấn khởi với chúng nữa.
Câu Chuyện Phục Sinh Của Chúa Giê-xu Có Đáng Tin Không?
Tôi cũng biết về các ‘câu chuyện’ khác về các ngày lễ tôn giáo. Những câu chuyện có người chăn chiên nhìn thấy thiên sứ, các thầy thông thái theo sau các ngôi sao, một em bé sinh ra trong máng cỏ – câu chuyện tạo nên nền tảng cho lễ Giáng sinh. Nhưng có lẽ câu chuyện đầy kịch tính nhất đó là câu chuyện về việc Chúa Giê-xu chịu chết trên thập tự giá, nhưng ba ngày sau đó, Ngài đã sống lại – câu chuyện là trọng tâm của lễ Phục Sinh.
Tuyển tập câu chuyện thứ hai nhìn bên ngoài có vẻ cũng thú vị như là tập đầu tiên. Câu hỏi tôi đặt ra khi tôi lớn hơn một chút, và khi nhận ra rằng tập đầu tiên của câu chuyện này là không ‘thực sự’ đúng đó là – tập thứ hai cũng sai hay sao? Dù sao thì, những câu chuyện này đều dường như không thể tin được! Điều này đặc biệt đúng với những câu chuyện Phục sinh, câu chuyện kể rằng ba ngày sau khi Chúa Giê-xu chết, Ngài đã trải qua một sự phục sinh thân thể và đã sống lại. Đây có lẽ là câu chuyện táo bạo nhất trong tất cả các tôn giáo, câu chuyện có lẽ phù hợp với một tiêu đề của báo lá cải –“Người Đàn Ông Đã Chết Nay Sống Lại “. Điều này có thể là sự thật không? Hoặc thậm chí đáng tin cậy không? Có bất kỳ bằng chứng hợp lý nào để chứng minh cho điều đó không?
Phục Sinh: Vấn đề Về Sự Sống- và Sự Chết
Đây là những câu hỏi khó trả lời. Nhưng chắc chắn câu hỏi đó đáng để một số người suy nghĩ bởi vì nó đụng đến sự chết của chúng ta. Dù sao thì như Woody Allen nhắc nhở chúng ta trong ‘Giới thiệu về tôi: Sự khôn ngoan tôi học được từ một tay chơi giàu có bẩn thỉu, nghiện rượu’ (Sự khôn ngoan tôi học được từ một kẻ bẩn thỉu và say xỉn’) cái chết là không thể tránh khỏi với bạn, với tôi và tất cả những người khác. Nếu Chúa Giê-xu bằng cách nào đó đánh bại cái chết thì điều đó có tác động rất lớn đối với tất cả chúng ta. Vì vậy, trong bài này và các bài tiếp theo tôi muốn tóm tắt ngắn gọn một số điều tôi đã rút ra được bằng việc nghiên cứu và suy nghĩ thông qua câu hỏi này.
Có lẽ cách tốt nhất để trả lời câu hỏi này là trả lời thông qua tất cả các lựa chọn khả thi, và xem lựa chọn nào phù hợp nhất – và không phán đoán bằng ‘đức tin’ với bất kỳ lời giải thích siêu nhiên nào. Việc Chúa Giê-xu đã sống và đã chết một cái chết đã làm thay đổi tiến trình lịch sử là điều chắc chắn. Một người thậm chí không biết đến Kinh Thánh cũng có thể hiểu điều đó. Chúng ta nhìn vào một số bằng chứng cho điều này trong Phần 4. Nhưng ở đây chúng ta hãy xem xét một vài tài liệu tham khảo khác về Chúa Giê-xu và sự ảnh hưởng Ngài đã mang đến trên thế giới trong lúc Ngài sống trên đất.
Lời Chứng Của Tacitus Liên Quan Đến Chúa Giê-xu Và Sự Sống Lại
Đốc-sử Tacitus người Rô-ma đưa ra một tham chiếu thú vị về Chúa Giê-xu khi mô tả cách Nero tử hình các Cơ Đốc Nhân vào thế kỷ thứ 1 (vào năm 65 Sau Công Nguyên) như là các con dê làm của lễ thiêu tế thần của Rô-ma. Dưới đây là những gì ông đã nói:
‘Nero .. trừng phạt bằng sự tra tấn kinh khủng nhất, những người thường được gọi là Cơ Đốc Nhân, là những người đã bị ghét vì tội ác của họ. Christus, người sáng lập nên cái tên, đã bị xử tử bởi Bôn-te Phi-lát, kiểm sát viên của Giu-đê trong thời trị vì của Tiberius; nhưng sự mê tín nguy hại, bị dồn nén trong một thời gian đã nổ ra một lần nữa, không chỉ thông qua xứ Giu-đê, nơi bắt nguồn những mối nguy hại, nhưng cũng thông qua các thành phố của Rô-ma (Annals XV. 44)
Điểm thú vị về tuyên bố này là Tacitus đã chứng thực rằng Ðức Giê-xu là: 1) một nhân vật lịch sử; 2) bị đày bởi Bôn-te Phi-lát trong xứ Giu-đê; 3) 65 Sau Công Nguyên (thời kỳ của Nero) niềm tin vào Đấng Christ đã lan qua Địa Trung Hải đến Rô-ma từ xứ Giu-đê – và với sự căng thẳng như vậy các hoàng đế của Rô-ma cảm thấy họ phải đối phó với điều đó. Cũng để ý rằng Cornelius Tacitus nói những điều này là lời chứng chống nghịch bởi ông cho rằng những gì Đấng Christ bắt đầu là một điều “mê tín nguy hại”.
Lời Chứng Của Joshepus Liên Quan Đến Chúa Giê-xu & Sự Sống Lại
Josephus là một nhà lãnh đạo quân sự /lịch sử gia Do Thái, ông đã viết cho một độc giả La Mã. Trong bài viết của mình, ông tóm tắt lịch sử của dân tộc Do Thái từ đầu cho đến thời kỳ của mình. Khi viết bài đó ông bao gồm thời gian và sự nghiệp của Chúa Giê-xu với những lời này:
“Tại thời điểm này có một người đàn ông khôn ngoan … là Chúa Giê-xu…là người tốt, và … có đạo đức. Và nhiều người trong số những người Do Thái và các quốc gia khác trở thành môn đệ của Ngài. Phi-lát đã kết án Ngài khiến Ngài chịu đóng đinh và chết. Và những người đã trở thành môn đồ của Ngài đã không chối bỏ việc Ngài môn đồ hóa họ. Họ báo rằng Ngài đã hiện ra cùng với họ ba ngày sau khi bị đóng đinh và Ngài vẫn sống ‘… (Antiquities xviii 33.)
Vì vậy, có vẻ như từ cái nhìn thoáng qua về lại quá khứ, cái chết của Đấng Christ là một sự kiện đã được biết đến và thảo luận, và vấn đề về sự phục sinh của Ngài đã bị áp đặt lên thế giới Rô-ma bởi các môn đồ của Ngài.
Các Hành Động Đối Với Các Sự Kiện Tại Giê-ru-sa-lem Ngay Sau Khi Chúa Giê-xu Bị Đóng Đinh
“Thầy tế lễ tối cao và các thân hữu của ông, bắt các sứ đồ tống giam vào ngục…
“Bấy giờ thầy cả thượng phẩm và những kẻ theo người…bắt các sứ đồ bỏ vào khám công…Họ nghe mấy lời thì nghiến ngầm, giận hoảng, bàn mưu giết các sứ đồ…đòi các sứ đồ trở vào, sai đánh đòn, rồi cấm không được lấy danh Đức Chúa Jêsus mà giảng dạy” (Công vụ 5:17-40)
Điều có thể được nhìn thấy từ ghi chép này là các nhà lãnh đạo chính trị / tôn giáo đã phải đi rất xa để ngăn chặn điều ‘mê tín dị đoan nguy hiểm’ này (như Tacitus gọi nó). Chúng ta nên lưu ý rằng những sự kiện đã xảy ra tại Giê-ru-sa-lem- cùng một thành phố mà chỉ một vài tuần trước đó Chúa Giê-xu đã bị xử án cách công khai và chôn.
Một Phần Mộ Trống: Lý Luận Từ Bằng Chứng Lịch Sử
Sau khi khảo sát các dữ liệu lịch sử cần thiết chúng ta đang đứng ở vị trí để xem xét các lời giải thích khả thi xung quanh giả thuyết về sự sống lại của Đấng Christ. Để bắt đầu, chúng ta có hai (và chỉ có hai) sự lựa chọn khả thi liên quan đến cơ thể của Chúa Giê-xu đã chết.
Các lựa chọn đối với phần mộ của Chúa Giê-xu
Như hình vẽ, thân thể của Đấng Christ chỉ có thể là có ở trong phần mộ hoặc không có ở trong phần mộ. Chúng ta hãy cùng đưa ra giả định rằng thân thể của Ngài vẫn còn ở trong phần mộ. Khi chúng ta suy ngẫm về các sự kiện xảy ra được lưu lại ở trong lịch sử, chúng ta nhanh chóng phải đối mặt với những nghịch lý. Tại sao các nhà lãnh đạo tôn giáo / chính trị trở nên cực đoan như vậy để ngăn chặn lời phóng đại về sự sống lại của một bị cáo nếu thân thể của bị cáo ấy vẫn còn trong ngôi mộ? Và ngôi mộ đó chỉ cách một vài phút đi bộ từ nơi các môn đệ đang công khai loan báo sự phục sinh của bị cáo ấy? Nếu tôi là một trong những / các nhà lãnh đạo chính trị tôn giáo, tôi sẽ đợi cho đến khi Phi-e-rơ hoặc Giăng đã đạt đến cao trào trong lời loan báo của họ liên quan đến sự sống lại, sau đó công khai phô bày ra thân thể của Đấng Christ trước mặt tất cả mọi người nghe và các môn đồ. Tôi đã có thể làm mất sự tín nhiệm vào sự nổi dậy non trẻ đó mà không cần phải bỏ tù, tra tấn và cuối cùng là tử đạo họ! Và hãy cùng xem xét – hàng ngàn người đã chuyển đổi sang niềm tin vào sự phục sinh thân thể của Đấng Christ tại Giê-ru-sa-lem vào thời điểm đó. Nếu tôi là một trong những người trong đám đông – lắng nghe Phi-e-rơ nói, suy nghĩ và tự hỏi nếu tôi có thể tin vào thông điệp đáng kinh ngạc đó không (dù sao thì, niềm tin này đi cùng với một cái giá bằng sự đàn áp) tôi có thể ít nhất là dùng giờ nghỉ trưa để đi đến mộ để tận mắt nhìn nó. Nếu cơ thể của Đấng Christ vẫn còn trong ngôi mộ thì sự nổi dậy này đã không có được bất kỳ người ủng hộ nào trong một môi trường chống đối như thế, cùng với bằng chứng buộc tội chống nghịch trên tay. Cho nên khả năng cơ thể của Đấng Christ còn lại trong phần mộ dẫn đến những điều vô lý. Phương án này không thể được lựa chọn một cách nghiêm túc.
Ngôi mộ không được chiếm đóng
Tất nhiên điều này không chứng minh được sự sống lại. Có một vài khả năng tự nhiên khiến cho ngôi mộ này trở nên trống không. Trong bài viết tiếp theo của mình, tôi sẽ xem xét một số khả năng.