bởi Ragnar
Trong bài trước, tôi đã cho thấy lý do tại sao – dựa trên các bằng chứng lịch sử chung- có nhiều lý do đáng ngạc nhiên hỗ trợ cho tuyên bố về ngôi mộ của Chúa Giê-xu là trống không vào ngày Chúa Nhật Phục Sinh đầu tiên. Tất nhiên điều này không chứng minh cho sự sống lại – có nhiều giải thích khả thi khác cho một ngôi mộ trống ngoài sự phục sinh.
Tuy nhiên, bất kỳ lời giải thích nào về việc không có cơ thể ở trong phần mộ cũng phải xem đến tình huống lúc đó: con dấu Rô-ma đóng trên ngôi mộ, những người lính Rô-ma tuần tra canh gác ngôi mộ, tảng đá lớn chắn lối vào ngôi mộ (1-2 tấn), 40 kg các thứ ướp trên xác. Danh sách cứ tiếp tục. Không gian không cho phép chúng ta xem xét tất cả các yếu tố và các tình huống để giải thích việc cơ thể biến mất đi khỏi ngôi mộ.
Phải Chăng Các Môn Đồ Đã Cướp Xác Của Chúa Giê-xu?
Hãy cùng giả định tình huống này, để tránh đi một số khó khăn trong lập luận và trong việc giải thích cảm giác nản lòng của các môn đồ là thế nào; họ là những người chạy trốn để bảo tồn cuộc sống của họ lúc Chúa Giê-xu bị bắt, có thể lập lại nhóm và đưa ra một kế hoạch để cướp đi xác của Chúa Giê-xu và hoàn toàn đánh lừa những binh lính Rô-ma. Sau đó, họ đã phá vỡ con dấu, di chuyển tảng đá khổng lồ, và trộm cơ thể được ướp đi- tất cả đều không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hãy cùng giả định rằng họ đã làm điều này một cách thành công và sau đó bước lên sân khấu thế giới để bắt đầu một niềm tin tôn giáo dựa trên sự lừa dối của chính họ. Hãy cùng phân tích điều này từ đây.
Động Lực Của Các Môn Đồ
Nhiều người trong chúng ta ngày nay cho rằng những gì thúc đẩy các môn đồ đầu tiên đó là nhu cầu tuyên bố tình anh em và tình yêu thương giữa con người – và sự chết của Đấng Christ và sự phục sinh (về mặt tâm linh hay ẩn dụ) là động lực cho thông điệp này này. Nhưng trong sách Công vụ, xem lại các sự kiện xảy ra chỉ vài tuần sau cái chết của Chúa Giê-xu, bạn có thể nhận thấy vấn đề gây tranh cãi là “vì hai người dạy dân chúng và rao truyền, nhơn Đức Chúa Jêsus, sự từ kẻ chết sống lại.” (Công vụ các sứ đồ 4: 2). Chủ đề này là hết sức quan trọng trong các bài viết của họ. Chú ý tầm quan trọng mà *Phao lô đánh giá vấn đề về sự phục sinh của Đấng Christ:
Vả trước hết tôi đã dạy dỗ anh em điều mà chính tôi đã nhận lãnh, ấy là Đấng Christ chịu chết …bị chôn, đến ngày thứ ba, Ngài sống lại… Ngài hiện ra cho Gia-cơ, rồi cho các sứ đồ… Và nếu Đấng Christ đã chẳng sống lại, thì đức tin anh em cũng vô ích… Nếu chúng ta chỉ có sự trông cậy trong Đấng Christ về đời nầy mà thôi, thì trong cả mọi người, chúng ta là kẻ khốn nạn hơn hết… Nếu tôi theo cách loài người mà đã đánh cùng các loài thú ở thành Ê-phê-sô, thì có ích gì cho tôi? Nếu kẻ chết chẳng sống lại, thì hãy ăn, hãy uống, vì ngày mai chúng ta sẽ chết!
(I Cô-rinh-tô 15: 3-32)
(* Phaolô là người Do Thái, chịu ảnh hưởng văn minh Hy Lạp và là công dân của Đế quốc La Mã. Ông được tôn kính như một vị Thánh trong nhiều nhánh Công giáo)
Rõ ràng các môn đồ nêu cao tầm quan trọng (ít nhất là trong tâm trí của họ) và sự làm chứng của họ về sự sống lại của Chúa Giê-xu ở nơi trung tâm nhất trong các thông điệp của họ . Bây giờ, chúng ta hãy giả định rằng điều này là thực sự sai lầm – các môn đệ đã thực sự đánh cắp xác Chúa Giê-xu nên bằng chứng chống lại thông điệp mới sẽ không đặt dấu chấm hết với họ. Họ có thể đã thành công trong việc lừa dối thế giới, nhưng bản thân họ sẽ biết những gì họ đã rao giảng, viết và tạo ra biến động xã hội lớn cơ bản là sai. Tuy nhiên, họ đã hy sinh cuộc sống của họ (theo nghĩa đen) cho nhiệm vụ này. Tại sao họ lại làm điều đó – NẾU họ biết rằng cơ sở của nó là sai? Người ta hy sinh cuộc sống của mình vì nguyên nhân nào đó (đáng giá và nếu không thì) bởi vì họ tin vào nguyên nhân mà họ chiến đấu hoặc bởi vì họ hy vọng đạt được một số lợi ích từ nguyên nhân đó.
Hãy xem xét các máy bay ném bom tự sát ở Trung Đông là một ví dụ. Đây chắc chắn là các ví dụ hiện đại lớn nhất về lòng sùng mộ cực đoan mang đến một nguyên nhân – và mối nguy hiểm nằm tại đó. Bây giờ chúng ta không đồng ý với nguyên nhân của họ – nhưng bản thân họ chắc chắn tin vào nguyên nhân mà họ đang hy sinh bản thân và (giết chết những người khác). Họ làm theo một cách chính xác đến thái cực bởi vì họ tin rằng họ sẽ lên thiên đàng sau khi chết, và đó như là một phần thưởng cho sự hy sinh của họ. Bây giờ niềm tin này có thể là sai lầm – nhưng ít ra chính họ tin điều đó – nếu không thì họ sẽ không từ bỏ cuộc sống của mình (và lấy đi sự sống của những người khác) cho một cuộc đánh cược mạnh mẽ như vậy. Sự khác biệt giữa máy bay ném bom tự sát và các môn đồ đầu tiên được đó là họ đang không đứng ở vị trí để xác minh niềm tin của mình theo sự thật, trong khi các môn đồ đứng ở vị trí có thể xác minh niềm tin của họ.
Hãy xem xét từ những lời nói của họ và cái giá mà các môn đồ phải trả cho việc truyền bá thông điệp của họ – và tự hỏi xem cá nhân bạn có trả một giá như vậy cho một điều gì đó mà bạn biết là không đúng sự thật không:
Chúng tôi bị ép đủ cách…bị túng thế… bị bắt bớ… bị đánh đập… đòn vọt, lao tù, rối loạn, khó nhọc, tỉnh thức, kiêng ăn;… buồn rầu, nghèo ngặt… năm lần bị người Giu-đa đánh roi, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục;… ba lần bị đánh đòn; một lần bị ném đá; ba lần bị chìm tàu. Tôi đã ở trong biển sâu một ngày một đêm… Lại nhiều lần tôi đi đường nguy trên sông bến, nguy với trộm cướp, nguy với giữa dân mình, nguy với dân ngoại, nguy trong các thành, nguy trong các đồng vắng, nguy trên biển, nguy với anh em giả dối;… chịu khó chịu nhọc, lắm lúc thức đêm, chịu đói khát, thường khi phải nhịn ăn, chịu lạnh và lõa lồ. Nào có ai yếu đuối mà tôi chẳng yếu đuối ư? Nào có ai vấp ngã mà tôi chẳng như nung như đốt ư?
(II Cô-rinh-tô 4: 8- 6:10; 11: 24-29)
Họ tin vào nguyên nhân của họ – và do đó không thể tạo nên một trò lừa bịp
Tôi càng suy nghĩ về chủ nghĩa anh hùng gan dạ trong tất cả cuộc sống của họ (không một ai hé ra một cái kết cay đắng và ‘thú nhận’), tôi càng thấy việc họ không thật sự tin thông điệp mà họ đã công bố là càng không thể. Nhưng nếu họ tin vào điều đó – họ chắc chắn không thể tự mình đánh cắp và xử lý cơ thể của Chúa Giê-xu. Một trong những luật sư hình sự vĩ đại nhất, là người đã dạy sinh viên luật tại Đại học Harvard cách để thăm dò những điểm yếu trong các nhân chứng, đã nhận xét đôi lời về vấn đề này:
“Các biên niên sử của chiến tranh quân sự hầu như đủ khả năng cho một ví dụ về sự bất biến, kiên nhẫn, và lòng dũng cảm không nao núng của anh hùng như thế. Họ có mọi động cơ thể để xem xét cẩn thận các căn cứ của đức tin của họ, và các bằng chứng về các sự kiện lớn và các chân lý mà họ khẳng định “(Greenleaf. 1874. Một cuộc kiểm tra của Lời khai của Bốn Người Truyền Giáo bởi Rules of Evidence Administered tại Tòa án Tư pháp. p. 29)
Sự Im Lặng Của Các Nhà Chức Trách
Liên quan đến điều này là sự im lặng của những kẻ thù của các môn đồ – người Do Thái hay Rô-ma. Những nhân chứng thù địch không bao giờ cố gắng một cách nghiêm túc để kể câu chuyện “có thật”, hoặc chỉ ra các các môn đồ đã sai như thế nào. Như các tiểu bang TS Montgomery nói rằng,
“Điều này nhấn mạnh độ tin cậy đối với bằng chứng cho sự phục sinh của Đấng Christ được trình bày trong các nhà hội lúc đương thời- trong mỗi khía cạnh rất đối lập, trong số các người giám định thù địch ai là người chắc chắn sẽ phá hủy vụ án này… nếu không thì sự thật là đúng như vậy” (Montgomery 1975. Pháp. Lý luận và Christian Apologetics. p. 88-89)
Trong nghiên cứu ngắn gọn này, chúng ta đã không có thời gian để xem xét mọi khía cạnh của câu hỏi. Tuy nhiên, sự mạnh dạn vững chắc của các môn đồ và sự im lặng của các nhân chứng thù địch cùng tồn tại nói lên rằng Đấng Christ thực sự có thể đã sống lại, điều đó đáng để kiểm chứng cách nghiêm túc và chu đáo. Một cách để làm điều này là xem bài viết về Dấu Hiệu Lễ Vượt Qua Của Môi-se.